Thứ Hai, 24 tháng 1, 2011

TẠI SAO TÔI LẠI DỨT ÁO RA ĐI.



Hôm nay đọc bài : “Tại sao tôi lại dứt áo ra đi” của một anh làm ở ngân hàng nhà nước, bỏ ngân hàng nhà nước ra làm ngoài để đảm bảo cuộc sống. Đó cũng chẳng phải là suy nghĩ của một mình anh ấy mà của rất nhiều người đang làm công chức, cả những người không phải là công chức mà đang muốn thay đổi môi trường để đảm bảo cuộc sống, có cơ hội khảng định mình, từ bỏ không khí ngột ngạt này sang một không khí ngột ngạt theo kiểu khác.

Trước hết, phải định rằng, chẳng có công việc nghiêm túc nào làm mà lại không có áp lực, không có các yêu cầu của nó. Có người bảo, muốn tự do thì làm ông chủ đi. Xin thưa, ông chủ cũng chẳng sướng gì đâu ạ. Đâu phải cứ ông chủ là có tiền? thoải mái muốn làm gì thì làm??? Vốn ở đâu, lương nhân viên ở đâu, thị trường lên xuống thế nào, tiếp đủ loại cơ quan,phong bao phong bì anh anh em em. Tết lo tiền tết, hè lo tiền hè, mỗi sáng thức dậy là một số tiền cần có chi phí cho cái cỗ máy kia, Mỗi tối đi ngủ là mất đứt một ngày tiền lãi, áp lực lắm chứ. Có muốn làm giám đốc không?

Dịch chuyển, chỉ là đi từ chỗ này qua chỗ khác mà cái sự ngột ngạt nó tỷ lệ thuận với nững gì anh nhận được. Có muốn lương cao không? Có muốn chế độ tốt không? Có à? Có thì phải làm việc đi, lao động đi, bỏ chất xám ra đi …mang kết qủa tốt về đi… để nhận được các điều mình mong muốn. Chẳng có ai cho anh ngồi không mà ăn bát vàng cả đâu.

Nhưng, lại là chữ “nhưng” xấu xí lẵng nhẵng bám theo các điều hay ho ngược với nó, để ra đi được là cả một quyết tâm lớn, không phải vì không đủ trình độ để kiếm chỗ nào tử tế, mà vấn đề là cái “tình” to uỳnh nằm trong lương tâm to tướng nhưng lương tháng còm cõi kia của anh ta. Tổ chức nuôi anh lâu thế, mọi người đang tốt với anh thế, tương lai tổ chức như thế thế mà lại ra đi ah? Đồ phản bội, đồ ăn cháo đá bát…Tổ chức yêu mến anh, tạo điều kiện cho anh, mong giúp cho Tổ chức, ấy vậy mà lại đột ngột ra đi. Bỏ tổ chức ra đi có phải là phản bội? có phải là ăn cháo đá bát không? Có phải là có tội với người ở lại không??? Anh biết trả lời thế nào nhỉ?

Thực tế, nghĩ thì đau lắm chứ, bao đêm anh trằn trọc, hút thuốc lá nhiều hơn, mặt hốc hác hơn, buồn lòng lắm, tâm trạng lắm – Vợ tưởng bị bệnh trầm cảm lại lo lắng quá cố gắng làm cho anh vui để giảm xì trét. Gắn bó với tổ chức lâu là thế, làm việc là thế thế mà tổ chức không khá lên được, không nuôi nổi mình… để phải ra đi…lòng anh đau lắm lắm.

Cứ tầm mùng 10 đến 15 hàng tháng, khi các hóa đơn tới tấp bay về, nhân viên điện, nước, điện thoại, điện thoại cố định, Internet, phí gửi xe, tiền khám định kỳ, phí vệ sinh, tiền ga, tiền vệ sinh cầu thang, bác A ốm, anh B sinh nhật con, chị C về nhà mới…tiền rỉ tiền gì nữa chẳng nhớ nổi, anh lại mang ví ra mở mở tìm tìm xem có tiền lẻ cho phần lẻ hóa đơn không, rồi gọi “ em ơi, có thư kìa…”. Mỗi hôm đi đám cưới bạn hay người quen, hay chỉ đơn thuần là buổi sáng đi làm, trong ví chẳng còn xu nào, xăng thì tối qua về đến nhà thì vừa hết, loanh quanh mãi không thấy đi làm, vợ lại mở ví nhét mấy trăm vào, có khi hết thì chỉ có mấy chục hai vợ chồng chia nhau. Những lúc đó, anh thấy mặt nóng gian, và những lúc đó cái quyết tâm rời khỏi tổ chức, quyết thay đổi đời mình nó lại sưng vù lên to tướng.

Quyết định đó, …khó. Nhưng cuối cùng rồi cũng đến.

Tháng đầu tiên từ ngày về với nhau, anh đưa cục tiền cho vợ, mặt vênh lên. Vợ bật đèn, hí hoáy viết vào quyển sổ thu chi với phần thu tên anh không bắt đầu bằng con số 3cách đó 6 tháng, mà lần đầu tiên nó có …8 con số.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét