Thứ Năm, 29 tháng 10, 2009

ĐỔI THAY...



Vậy là đã hơn 2 năm kể từ khi lần cuối cùng trở là Sài Gòn (SGN). Trước ngày đi 2 tuần, có xem lại một số hình ảnh bạn bè đi Đồng bằng Sông Cửu Long mang về. Vẫn dòng sông mênh mang nước, dừa nước xanh um tùm mướt mát một vùng, vẫn tà áo bà ba với ciwwcs nón trắng của các cô gái chèo thuyền đưa khách trên cù lao Thới Sơn - Tiền Giang...Vẫn một SGN đầy nắng và nhộn nhịp bóng dáng xe cộ. Một cảm giacs nhớ Miền Nam lạ kỳ. Lên Yahoo đặt ngay cái Status " muốn đi SGN". May mắn thay, lại có chuyến công tác dịp này, trở lại SGN với thật nhiều cảm xúc.

Lần đầu tiên vào SGN là tháng 11 năm 1999. Sau khi biết kết quả thi đại học, trượt. nên các cụ bảo "vào đó chơi ít bữa rồi về ôn thi tiếp con ạ". Lúc đó, có một công ty tuyển người làm trên tàu du lịch quốc tế, đã định đi. Vì cũng chưa xác định được con đường đi. Nhưng rút khoát ông cụ không cho đi. Vì đối với ông, chuyện học hành là lớn lắm, ảnh hưởng tới cả đời cơ mà - nghĩ cũng phải. nếu không có lời khuyên và sự quyết đoán đó của ông, chắc giờ này đâu có ngồi đây mà kể chuyện SGN nhỉ?

45 ngày ở SGN là một sự trải nghiệm của chú bé mới lớn lần đầu tiên xa nhà tại TP bận rộn nhất cả nước này. Hàng ngày giúp chị đi lấy hàng, về phụ bán hàng... nhưng cũng chỉ làm buổi sáng thôi, còn buổi chiều chạy xe hon đa khắp nơi. Kể cũng tài. Đường xá chẳng biết, vậy mà cũng không bị lạc là mấy.
12 ngày là thời gian của lần trở lại thứ nhất vào tháng 10 năm 2007.

Nắng SGN là một niềm nhớ thương thật khó phai nhạt trong ký ức. Mội buổi sáng đi sớm, cái se se lạnh táp vào mặt, luồn lách trong cơ thể như tên say rượu lái xe đi trên đường phố để đi đến nơi nào có thể. Rồi nắng lên, cái nắng SGN ran rát, khô khô, nhẹ nhẹ nhưng lại mang cái man mát của gió ở sông,ở biển, ở những cánh rừng dừa đâu đó tràn về. Khi về HAN, cứ mỗi lần bắt gặp cái nắng kiểu như thế, lại nhớ SGN, nhớ lắm.


Bước chân xuống SGN, điều đầu tiên nhìn thấy là nhà ga hàng không Nội địa đã sửa lại. Nhì khang trang hơn, không còn cảnh bà con ngồi la liệt đợi chuyến như mấy lần trước. Kia rồi, công viên Hoàng Văn Thụ rợp bóng cây, ngã tư Lăng Cha Cả, con đường tấp nập xe cộ...

Tuy đi ngắn ngày, nhưng lại có bạn đồng hành, đến những điểm cà phê tiêu biểu tại SGN, đi nhiều chỗ nên chuyến đi cứ như trải dài hơn trong 3 ngày đó. Lần đầu tiên nghe Mạnh Tuấn thổi Sacxophon, trong ánh đèn mờ nhạt, thưởng thức ly cà phê nhiều đá kiểm Miền Nam, lắng tai nghe " Về Quê", ngồi tại Hi - End để thưởng thức giai điệu chân thực và say đắm nhất từ bộ loa Hi- end lại càng làm niềm yêu thương SGN đến nao lòng.
Những hàng càphê ,mà khi về đến HN rồi mình mới viết vì sao anh lại dẫn mình và thích thú đến đó,để lại qúa nhiều ấn tượng và kỷ niện đẹp đẽ về SGN.

Lang thang chụp ảnh trước cửa Dinh Độc lập, Công viên đẹp và thanh bình quá. Một người đàn ông nước ngoài hay chàng thanh niên Việt Nam thư thái ngồi đọc báo, cô gái thư thái tung tăng trong bộ váy màu đỏ trên vỉa hè, những em sinh viên trai gái ĐH Văn Lang say sưa sáng tạo cho bài tập của mình, từng đàn chim chích sà xuống công viên hoặc trước cửa Nhà thờ lớn nhặt thóc, từng dòng xe cộ hối hả trên đường... tất cả lắng đọng tạo nên một SGN thanh bình trong cái nhộn nhịp hôm nay.

Tôi lại về HAN, lại mang theo niềm nhớ thương SGN đến lần vô sau.

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009

BÂNG KHUÂNG...

Cho đến tận bây giờ, khi một ngày đã sắp qua đi, vậy mà lòng dạ vẫn có gì bâng khuâng khó tả.

Cứ vào gõ rồi lại xóa, lại gõ, lại xóa. Cứ xóa xóa gõ gõ đến mấy lần. Nhưng rồi gõ cài gì, viết cài gì nhỉ? phải gõ cái gì chứ!

Mấy hôm đọc bài về "Loa phường", thấy mọi người dị ứng,phản đối "loa phường" ác quá. thấy cũng tội cái loa. Đó là do mọi người đặt nó ở đó, chứ có tự trèo lên đó đâu cơ chứ. Nay ngồi cuối giờ nghe tiếng đài phường văng vẳng đọc nhiều thông tin liên quan đến địa bàn, thông báo mất điện, mất nước, nghĩa vụ quân sự, tiêm phòng, thủ tục hành chính... thì cũng thấy có phiền già lắm đâu nhỉ? Sao lại cứ phải nói phóng đại lên làm gì. Nhà mình cũng ở gần " loa phường". Nhà tầng 4 hẳn hoi, loa ngay của sổ. Cũng nhờ có cái loa mà biết giờ dậy đi làm.

Mấy ngày đi lên cùng cao, đồng bào vùng cao đâu có phương tiện nghe nhìn gì nhiều, mọi thông tin có được cũng từ cái loa này cả, từ đó mà thực hiện chuyện làm ăn, sinh đẻ kế hoạch, xuống giống làm nương... Vậy ai bảo "loa phường" đã hết sứ mệnh lịch sử cơ chứ? mã chỗ nào đông dân còn có loa, chứ vùng sâu vùng xa thì loa có 10 chân cũng chưa đi đến được.

lại nói chuyện lên vùng cao.

Lên cùng cao về mới thấy VN còn nghèo quá, lạc hậu quá, nhiều người nghèo quá. Nhìn những ngôi nhà treo leo trên dốc núi, chiều chiều khói trắng bay nghi ngút đi qua thấy bình yên, thanh thản. Nhưng đi mài đi mãi mấy chục cây số vẫn thế. Trường học ở đâu? Bệnh viện ở đâu? Tối càng nhanh thì các ngôi nhà cùng núi rừng chìm vào bóng tối càng nhanh. Lau cái kính cận để hy vọng nhìn rõ hơn nơi xa xôi tia sáng hắt ra từ bóng điện nào đó, nhưng có lẽ đó là điều không tưởng.

Em ngồi bên hỏi" thế này thì trẻ con học ở đâu anh nhỉ?". Anh cũng chỉ biết nhìn ra nơi xa xa và đáp: "Có lẽ đi học phải xa lắm!"

HÃY ĐẾN VỚI THỦ ĐÔ

Hãy đến với Thủ đô

Tôi yêu thủ đô có con đường dang dở
Những vỉa hè loang lổ tựa bom rơi
Yêu thủ đô bởi những ánh sao trời
Đan xen giữa "rừng dây" qua các phố


Yêu thủ đô với những con ngõ cổ
Giữa ban ngày tựa địa đạo Củ Chi
Tôi yêu thủ đô với tiếng sóng vỗ bờ
Mùa "nước nổi" cá tôm về tận cửa

Yêu biết mấy những con đường rộng mở
Dòng người xe chặt cứng cả hai đầu
Tôi yêu thủ đô với những cây cầu
Sông Tô Lịch bốc mùi thơm "quyến rũ"

Yêu thủ đô những đêm hè mất ngủ
"Giọt mồ hôi người đổ giữa đêm khuya"
Hãy lạc quan đi điện lưới đang về
Đài dự báo ngày mai trời sẽ mát

Hỡi các bạn những trái tim nhiệt huyết
Hãy một lần về với thủ đô.

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2009

SANG THU...

Đêm qua về muộn, tắm táp xong, ăn xong cũng đã bước sang ngày mới.Tỉnh dậy khi cảm thấy dưới chân lạnh lạnh và cảm giác mát mát, mũi nặng nặng muốn hát xì hơi vài cái. Cứ tưởng đêm qua chưa tắt quạt sao mà giờ lại lạnh. Cuộn tròn trong chăn mỏng, chùm kín lên đầu. Phát hiện ra rằng tối qua mệt quá nằm ngủ luôn trên nghế. Nhưng có nghe thấy tiếng quạt đâu nhỉ? Quạt đã tắt rồi mà. 6.30 tỉnh đậy chạy qua hành lang ngó ra ngoài trời, thấy có mưa bay lất phất, gió man mát thổi qua. mở của sổ, một luồng gió lạnh tràn về. Sao cái gió lạnh đâu mùa lại "ngọt" đến thế, mơn nam đến thế. Tràn vào mặt, ùa vào quần áo, quấn lấy tóc lấy thân thể. Một cảm giác thích thú miên man cảm nhận mùa về.

Dắt xe ra khỏi nhà, mưa bay lất phất táp vào mặt, mờ cả kính. Chiếc áo sơ mi không ngăn được cái lạnh thấm đẫm thân thể.

"Mặc áo mưa vào đi anh" em nhắc.

Nhưng cứ để thế mà đi.

Trên đường, nhìn đã có người mặc áo len, áo khóac. Sao mà nhớ mùa đông, lại mong mùa đông đến.

Mùa Thu thực sự đến rồi.Thực sự đến rồi em ạ.

Thứ Năm, 8 tháng 10, 2009

NIỀM TIN VÀO CUỘC SỐNG


Đôi lúc mình cũng mất niềm tin vào cuộc sống, vào những người xung quanh, nhung qua đi nhanh lắm, mình luôn cố gắng để không làm mình bơ vơ, trơ trọi giữa cuộc sống này. Vì sao ư? vì mình tin vào cuộc sống bố mẹ ban cho và tình yêu của mọi người mình biết.Tu ngay về CEC lại có nhiều thứ làm cuộc sống thấy hay ho, nhất là những người đồng nghiệp thân thiện và vui vẻ.

Hãy yêu thương say đắm và nồng nhiệt. Có thể bạn sẽ bị tổn thương nhưng đó là cách để bạn sống trọn vẹn cuộc sống này....

Mỗi con người là một tiểu vũ trụ, với vô số tế bào ngang với số lượng muôn vì tinh tú trong vũ trụ bao la ngoài kia. Và thật không có gì lạ nhiều khi ta chẳng thể hiểu nổi chính ta. Và lại càng dễ hiểu khi bạn bè không dễ hiểu ta.

Vật lý là môn học bạn say mê nhất, và cũng là môm bạn học giỏi nhất. Với bạn chỉ có điểm 10 hoàn hảo của môn học này mới có thể khiến bạn hài lòng. Nhưng bạn bè hiểu nhầm nỗi buồn của bạn khi nhận được điểm 9 là một sự kiêu ngạo. "Nghĩ gì, điểm 9 nhiều người mơ mà cũng chẳng được!" Nhưng chỉ đơn giản là bạn khó tính với chính mình.

Một đứa bạn thi khối A cho rằng nó chẳng việc gì phải học Sử cho mệt đầu, và giải pháp dễ dàng nhất để tiếp tục được điểm cao là nhìn bài bạn. Bàn tay bạn khum lại che bài kiểm tra của mình, bị nó phê phán là ích kỷ. "Cậu đâu có thiệthại gì, có phải thi Đại Học đâu nào!". Nhưng đơn giản là vì bạn mong muốn sự công bằng, và bạn không muốn có cảm gíac là mình bị lợi dụng.

Khi bạn bỗng nhận được lá thư làm quen của một cô bạn cùng khối, một cô bạn mà tất cả cảm xúc chân thành đã dồn vào bức thư đầu tiên cô ấy viết gửi cho một cậu bạn trai không quen, đề nghị được làm bạn. Thẳng thắn và chân thành. Nhưng mấy chiến hữu nghịch ngợm đã xé toang ra đọc trước, lấy ra để trêu chọc cô ấy. Vậy mà khi chịu trận lôi đình của bạn, chúng lại trách cứ "tình nghĩa anh em bao năm, sao lại giận bọn tớ chỉ vì một con bé chưa quen biết". Nhưng bạn tin rằng mọi tình cảm đều cần được tôn trọng, dù đó là tình cảm của một người mà bạn còn chưa rõ mặt, biết tên.

Cuộc sống là như vậy. Không hẳn là ngọt ngào, không phải toàn những chuyện vui. Chẳng thiếu những phút giây lúc bạn bị hiểu nhầm, bị xa lánh, bị trách cứ. Nhưng lời nói nhọn hoắt có khi khiến bạn nghi ngờ bản thân, thất vọng vì chính mình. Có khi khiến bạn muốn buông xuôi, quẳng bỏ những điều tử tế mà bạn vẫn đang hằng ngày theo đuổi. Bạn tự hỏi liệu mình có sống tử tế không khi những người xung uanh chẳng hiểu cho, chĩa vào bạn những lời nói khiến tâm hồn bạn đau nhói.

Nhưng hãy luôn tin vào trái tim mình, tin rằng bạn đã sinh ra để là một người tử tế, và trước sau mọi người cũng sẽ nhận thấy sự chân thành bên trong bạn...


Và cũng hãy tin cảm vào trái tim mọi người, rằng những người xung quanh bạn sinh ra cũng để sống những điều tốt lành. Những hiểu nhầm hôm nay chỉ là một cơn mưa xối xả, dù khiến bạn ướt mèm, nhưng là để sau đó mọi tình cảm sẽ tươi mới, thân mật và trong trẻo hơn. Cuộc sống sẽ chẳng hề thiếu những cơn mưa như thế, đủ để bạn vững vàng hơn, để ngỡ ngàng nhận ra trái tim bé nhỏ của mình chẳng hề yếu đuối. Và cũng để nhận ra rằng luôn có những trái tim đập cùng nhịp tốt lành với trái tim của bạn...

Chiếc nút áo....

Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi.
Nước lạnh làm tôi tỉnh người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4g sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: "Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M". Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mĩm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức.
Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng. Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem.
"Anh thân mến !
Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.
Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.
Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh.
Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn : "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được".
Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình : "Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút !". Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc Anh luôn vui vẻ và thành đạt".
Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây :
Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết.
Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.
Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc, chuyện SEA Games...
Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con?
Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3...
Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh
Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền.
Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.
Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Gb
Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.
Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ.
Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh!
Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.
Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao...