Thứ Năm, 8 tháng 4, 2010

CON SÓNG......ĐỜI NGƯỜI...

Đã lâu lại có cơ hội ngồi trước Biển, mà lại là nơi Biển đẹp và thơ mộng quá. Ngắm biển, đi trên biển, lặn vào lòng biển, nhìn sau vào lòng biển để thấy biển đẹp và yên ả nhường nào.Ngồi trước biển thấy con người nhỏ bé quá.

Dù ban ngày, dưới ánh nắng chói trang, đêm khuya trong cái mát lạnh của gió biển, những con sóng trắng xóa vẫn chăm chỉ vỗ bờ. Xa rồi lại gần, vào rồi lại ra, ôm lấy bờ cát rồi lại thả ra đùa rỡn suốt ngày đêm như đọ sức cùng nhật nguyệt.


Sóng ầm ầm, ồn ào, mạnh mẽ rồi lại hiền hòa nhẹ nhành mơn man bờ cát. Cứ như thế, tôi ngắm mãi, ngắm mãi mà không thấy chán, không thấy đơn diệu nhạt nhẽo. Nhìn những con sóng vỗ bờ lại liên tưởng tới cuộc sống con người.

Cuộc sống con người cũng như con sóng kia, lúc mạnh mẽ ầm ầm, lúc khoan thai hỷ hả, Lúc vui mừng khôn tả, lúc lại ôn tồn miên man trầm buồn. Thế rồi hết miên man lại hỷ hả, hỷ hả lại miên man trầm buồn không bao giờ hết.

Thế nên, cũng như con sóng kia, không phải lúc nào cũng hiền hòa, không phải là mạnh mẽ mãi mãi... Điều đó làm cho tôi tin, càng tin hơn ràng cuộc sống con người không khi nào khó khăn mãi, và cũng chẳng khi nào thuận lợi mãi. Nhưng có khó khăn sẽ biết vượt qua, thuận lợi nhiều sẽ phải tính những lúc khó khăn.

Cảm ơn nững con sóng, cảm ơn sự miệt mài vỗ bờ để tôi hiểu thêm được thế nào là cuộc sống.